… Núi đồi lồng lộng, chiều mưa nhớ ai…(1)
Âm nhạc ảnh hưởng đến cảm xúc của con người là chuyện thường, nhưng cảm xúc đến độ rơi nước mắt là chuyện hiếm. Suýt nữa tôi đã rơi vào tình huống khó coi này chỉ vì nghe một bản nhạc sến. Nhưng nghe nhạc đến rơi lệ vẫn là chuyện nhỏ. Nghe nhạc tới mức tự tử mới là chuyện lớn.
Vũ Thế Thành ( trong tập tùy bút “Sài Gòn, một góc ký và bây giờ“)