Rừng cháy Cali, nhớ mưa Sài Gòn

Cali đã bắt đầu vào Thu. Vài cây phong đã bắt đầu chớm đổi màu lá. Trong những ngày giao mùa, thời tiết nóng lạnh thất thường này, xem những tin tức, hình ảnh về Sài Gòn đang mưa lũ mà nhớ xót xa những cơn mưa Sài Gòn.

Hà Túc Đạo

Continue reading

Cọp pha cà phê, nhớ rừng

Bố tôi không uống cà phê phin, nên trong nhà lúc nào cũng có một lọ cà phê “instant”, có lẽ là Nestle, để pha thêm vào sữa (hộp) uống cho đỡ ngán. Sữa là chính, cà phê là phụ. Tôi biết đến cà phê từ thuở đó.

Hà Túc Đạo

Continue reading

Thuở đi học, một tội hai lần đòn

Ngày ấy, dù chưa được học thứ tự xã hội “quân – sư – phụ” của Khổng Tử, nhưng chúng tôi được giáo dục với nguyên tắc phải kính trọng và nghe lời thầy cô hơn cả cha mẹ mình. Và quả thật như vậy, vì đã có những lần tôi bị phạm lỗi, ăn đòn hay bị bắt quỳ ở trường, khi về đến nhà không hiểu sao có “tình báo nhân dân” đưa tin, thế là tôi bị bắt quỳ và ăn đòn tiếp.

Hà Túc Đạo

Continue reading

Chiều nay có một loài hoa vỡ…

Chỉ trong vòng chưa đến 40 năm, những bản tình ca Việt đã có những thay đổi vun vút. Nay nhìn lại để thấy những gì mình đã trải qua, đã cùng vui buồn đớn đau, và để tiếc nuối những gì không bao giờ còn trở lại. Trong biết bao câu hát mênh mang trí tuệ, triết lý của tình yêu, của cuộc đời, tôi chợt chỉ nhớ được một câu “Chiều nay có một loài hoa vỡ  bên trời”.

Hà Túc Đạo

Continue reading

Thuở ban đầu nhạc Việt, chỉ nhẹ nhàng thế thôi!

Cái thuở ban đầu sơ khai của lời ca, tình yêu vẫn phải dùng từ Hán Việt là “ái tình” và “cái sự yêu đương nhau” còn được gọi là “ái ân”. Những bản tình ca Việt Nam sao mà nhẹ nhàng, chỉ dám đi khe khẽ và gọi người ấy là “em tôi”; đố ai dám xưng “anh” với người em nhỏ bé này.

Hà Túc Đạo

Continue reading