Ngồi nhìn mẹ ngủ bần thần
Bao nhiêu nước mắt có phần đã xong
Nguyễn Chí Trung
Lời giới thiệu (từ fb Vũ Thế Thành)
Bà mẹ có thể ngồi nhìn con mình ngủ, nhìn thật lâu, nhìn trán, mắt mũi tai, miệng con mình không sót chỗ nào. Nhưng có đứa con nào nhìn mẹ mình ngủ như thế đâu.
Tôi cũng không không ngoại lệ. Chỉ một lần duy nhất tôi nhìn mẹ tôi ngủ, nhìn thật lâu, ngẫm nghĩ thật nhiều. Đó là lần đầu và cũng là lần cuối.
Một người bạn fb gửi cho tôi bài thơ của anh, “Ngồi nhìn Mẹ ngủ”, có lẽ cái nhìn cũng muộn màng, dù chưa muộn như tôi.
Tác giả bài thơ, Nguyễn Chí Trung du học ở Đức thập niên 60. Ông nói với tôi, nhà ông rất nghèo, nếu không có học bổng thì không thể đi du học. Ông tốt nghiệp tiến sĩ khoa học. Khi con cái đến tuổi trường thành (18 tuổi), ông bỏ khoa học, theo con đường Triết học và làm thơ. Ông làm thơ bằng tiếng Đức. Tập thơ Gió của ông được dịch ra hơn 10 thứ tiếng và được trình bày ở các Đại Hội Thi Ca Quốc Tế. Hạn hữu ông mới làm thơ bằng tiếng Việt.
Ông quen biết với Bùi Giáng, và thỉnh thoảng trao đổi thơ với nhau. Nếu Bùi Giáng là người điên làm thơ tỉnh, thì Nguyễn Chí Trung là người tỉnh làm thơ…điên. Điên ở đâu không biết, nhưng làm thơ về Mẹ thì thơ điên bỗng trở nên ngoan ngoãn.
“Ngồi nhìn mẹ ngủ bần thần
Bao nhiêu nước mắt có phần đã xong”
Ông gửi tôi bài thơ “Ngồi nhìn Mẹ ngủ” với tính cách riêng tư, và dặn, đừng phổ biến. Chỉ lướt qua vài câu, tôi thấm đòn. Tôi thuyết phục, anh nên nghĩ lại. Vài ngày sau ông đổi ý. Hôm nay là ngày Vu Lan, tôi share bài thơ “Ngồi nhìn Mẹ ngủ”, chắc cũng có người thấm đòn như tôi. (Vũ Thế Thành)
========
Ngồi nhìn Mẹ ngủ
– Nguyễn Chí Trung
1.
Ngồi nhìn mẹ ngủ đêm khuya
Tôi nghe nước mắt đầm đìa trong tôi
Nghe như mẹ đã xa rời
Đã xong được chuyện làm người trần gian
Kéo dài một kiếp đa đoan
Ấy là dâu biển, hay oan phận mình ?
Cuối cùng nhắm mắt làm thinh
Hai tay buông thả, niềm kinh hãi còn
2.
Ngồi nhìn trán mẹ chon von
Lầm than đã lắm mỏi mòn đã lâu
Làn da năm tháng dãi dầu
Tóc mây xưa, đã theo sầu rụng đi
Ấy là „Sống để làm gì ?“
Mẹ nêu câu hỏi, con ghi lại lời
Mẹ cùng con hỏi Đất Trời
Làm sao biết câu trả lời là sao ?
3.
Ngồi nhìn mẹ ngủ mà đau
Với mẹ: cuộc sống quá lâu quá dài
Mẹ không muốn có ngày mai
Vì ngày mai chỉ là ngày hôm nay
Hôm nay chỉ đắng và cay
Hôm nay là chỉ kéo dài hôm qua
Từ khi có mặt vốn là
Mẹ không thể sống an hòa với thân
4.
Ngồi nhìn mẹ ngủ bần thần
Bao nhiêu nước mắt có phần đã xong
Xong rồi ? Mà vẫn như không
Vì giòng lệ vẫn ròng ròng chảy ngang
Bắt nguồn từ cõi lầm than
Chảy xuyên qua mẹ chảy tràn ngập con
Có chăng, là một linh hồn
Có chăng, là chỉ một giòng khổ đau
5.
Ngồi nhìn, mẹ đã về đâu ?
Sống hay đã thác, cũng hầu như không
Sống là từng đấu sầu đong
Từ thiên cổ đã chất chồng đến nay
Di sản nhân loại trao tay
Số phần được chọn, thì ai oán gì
Phải đi, thì bước chân đi
Phải về, thở hắt mà lìa, thế thôi
6.
Mẹ nằm ngủ, còn tôi ngồi
Rồi mai mốt đến lượt tôi cũng nằm
Nhìn mẹ ngủ đã vài năm
Đèn trần tra tấn suốt vòng hiện sinh
Rọi lên vầng trán lặng thinh
Rọi lên sáng rỡ điêu linh kiếp người
Rọi lên để tắt nụ cười
Mà đôi khi được cuộc đời cũng cho
7.
Ngồi nhìn mẹ ngủ co ro
Từ đầu đến cuối chỉ lo làm người
Thế là mất hẳn cuộc vui
Hay là cố ý chôn vùi tấm thân ?
Mẹ ơi con khóc vô ngần
Vì chưng mẹ khóc bội phần hơn ai
Chúng ta, như thế, kéo dài
Cuộc đầy đọa. Hay đọa đầy lôi ta ?
8.
Mẹ ơi con khóc đêm qua
Vì mẹ đã trót sinh ra làm người
Mẹ oán hận chi cuộc đời
Mà đầy đọa tấm thân rời rã kia
Đành rằng sống cũng bằng thừa
Nhưng mà “sống”, có ai chừa được đâu
(Mẹ cho con viết một câu
Lời tuy vô tích sự. Âu cũng là)
9.
Nếu không sống, hiểu sao ra
Cho dù có sống, chắc là hiểu đâu
Quả là chẳng đâu vào đâu
Sống hay không sống, đều vào trống không
Trời tạo người, lại tạo lòng
Để gây đau khổ tột cùng trần gian ?
Vì lòng, tôi mới hoang mang
Vì lòng, tôi mới lại càng đau thương
10.
Ngồi nhìn mẹ nằm nhà thương
Nhà không còn nữa, mà Thương không còn
Bây giờ cuộc sống chập chờn
Và cuộc chết đã chờn vờn đâu đây
Đời mẹ sắp dứt tháng ngày
Đời con còn lại phút giây buồn rầu
Vô tình? Cây lá đổi màu
Hay chỉ là trời bắt đầu vào thu
11.
Mẹ nằm ngủ trời âm u
Khăn giường trắng xóa, ấy ru linh hồn
Linh hồn mẹ, linh hồn con
Linh hồn xưa cũ, linh hồn mai sau
Linh hồn dài rộng ngang cao
Linh hồn vực thẳm thăm sâu không ngờ
Ấy là chốn đợi chốn chờ
Hay linh hồn chỉ là Thơ kết thành
12.
Ngồi nhìn mẹ ngủ mong manh
Trong phòng hơi thở phong phanh sắp ngừng
Dĩ nhiên trái đất dửng dưng
Cơn mưa bình thản như từng đã mưa
Mới đây thôi, quả mới vừa
Mà trong khoảnh khắc, như chưa bao giờ
Gọi là: đã đến được bờ
Đi làm chi, và đến bờ làm chi ?
13.
Con còn mỗi một hồ nghi
Còn cách nào nữa, ngoài ghi lại lời
Hiện sinh là chuyện hợt hời
Từ cõi hơi bụi đất trời đặt ra
Chúng ta đã khóc hôm qua
Ngày mai này chắc ai là khóc ai
Chắc gì còn nỗi thở dài
Còn vương đọng lại trong vài câu Thơ
Nguyễn Chí Trung, 26.05.00 – 08.11.01
(trích RÁC RƯỞI, Tạp Thi 2001)